Tiếng Latin – 'ngôn ngữ chung' một thời của thế giới – đã 'biến mất' như thế nào? Một câu trả lời bất ngờ.
Chúng ta thường cảm thấy tiếng Anh có mặt khắp nơi, như thể cả thế giới đều phải học nó. Nhưng bạn có bao giờ nghĩ rằng, trong lịch sử, có một ngôn ngữ khác cũng từng lừng lẫy như tiếng Anh ngày nay không?
Tất nhiên là có. Đó chính là tiếng Latin.
Trong gần hai nghìn năm, tiếng Latin là ngôn ngữ chính thức của Đế chế La Mã, là ngôn ngữ của khoa học, luật pháp, văn học và ngoại giao ở châu Âu. Vị thế của nó thậm chí còn vượt trội hơn tiếng Anh ngày nay.
Nhưng điều kỳ lạ là, ngày nay, ngoài các nghi lễ tôn giáo ở Vatican, bạn gần như không còn nghe thấy ai nói tiếng Latin nữa.
Vậy thì, ngôn ngữ từng hùng mạnh đến vậy đã đi đâu? Nó đã bị ai 'giết chết'?
Sự 'biến mất' của ngôn ngữ, giống như sự kế thừa của một công thức gia truyền
Đừng vội vàng kết luận. Sự biến mất của ngôn ngữ không giống một vụ án giết người, mà nó giống một câu chuyện về sự truyền thừa công thức nấu ăn của một gia đình hơn.
Hãy tưởng tượng, có một người bà đáng kính, bà có một công thức canh bí truyền, hương vị độc nhất vô nhị. Bà đã truyền lại công thức này cho tất cả con cái trong nhà. Chừng nào bà còn sống, mọi người sẽ nghiêm ngặt làm theo công thức của bà để nấu canh, hương vị không sai lệch chút nào.
Sau này, người bà qua đời. Các con cái cũng mỗi người một ngả, định cư ở các thành phố khác nhau.
- Đứa con sống ven biển cho rằng thêm hải sản vào canh sẽ ngon hơn.
- Đứa con chuyển vào đất liền phát hiện thêm nấm và khoai tây địa phương sẽ làm canh đậm đà hơn.
- Còn đứa con định cư ở vùng nhiệt đới thì cho thêm một số loại gia vị cay nồng vào canh, giúp nó kích thích vị giác hơn.
Vài thế hệ trôi qua, những món canh 'cải tiến' này, cả hương vị lẫn cách nấu, đều khác xa so với công thức ban đầu của bà. Chúng tự phát triển, trở thành những món đặc trưng như 'canh hải sản kiểu Pháp', 'canh nấm kiểu Ý' và 'súp đậm đà kiểu Tây Ban Nha'.
Tất cả đều bắt nguồn từ công thức của bà, nhưng bản thân món 'canh ngon của bà' ban đầu thì không còn ai nấu nữa. Nó chỉ tồn tại trong cuốn sách công thức cổ xưa kia.
Bây giờ, bạn đã hiểu chưa?
Tiếng Latin không 'chết', nó chỉ 'sống' dưới nhiều hình hài khác nhau
Câu chuyện này, chính là số phận của tiếng Latin.
Người 'bà' ấy, chính là Đế chế La Mã hùng mạnh một thời. Còn bát 'canh bí truyền' kia, chính là tiếng Latin.
Khi Đế chế La Mã – 'trụ cột gia đình' này – còn tồn tại, từ Tây Ban Nha đến Romania, mọi người đều nói và viết tiếng Latin theo một chuẩn mực thống nhất.
Nhưng khi đế chế sụp đổ, quyền lực trung ương biến mất, 'những đứa con' – tức là những người tiền thân của Pháp, Tây Ban Nha, Ý ngày nay – bắt đầu 'cải tiến' món canh ngôn ngữ này theo cách riêng của họ.
Họ dựa trên giọng điệu, thói quen địa phương của mình và kết hợp từ vựng của các dân tộc khác (ví dụ tiếng Pháp kết hợp tiếng German, tiếng Tây Ban Nha hấp thụ tiếng Ả Rập), tiến hành 'bản địa hóa' tiếng Latin.
Dần dần, những 'món canh hương vị mới' này – tức là tiếng Pháp, tiếng Tây Ban Nha, tiếng Ý, tiếng Bồ Đào Nha và tiếng Romania ngày nay – ngày càng khác xa so với tiếng Latin ban đầu, và cuối cùng trở thành những ngôn ngữ hoàn toàn mới, độc lập.
Vì vậy, tiếng Latin không bị ai 'giết chết'. Nó không chết, mà 'sống' dưới hình thái của nhiều ngôn ngữ mới. Nó đã tiến hóa, phân hóa, giống như món canh của người bà, tiếp tục tồn tại dưới những hình thức mới trong mỗi gia đình của các con.
Vậy thì 'tiếng Latin cổ điển' mà chúng ta thấy trong sách và phải vất vả học tập ngày nay là gì?
Nó giống như cuốn 'công thức gia truyền' bị khóa trong ngăn kéo – nó ghi lại cách làm chuẩn mực và tao nhã nhất tại một thời điểm nào đó, nhưng nó đã đông cứng, không còn thay đổi, trở thành một 'hóa thạch sống'. Trong khi đó, bản thân ngôn ngữ vẫn tiếp tục sinh sôi và lưu chuyển trong dân gian.
Ngôn ngữ là sinh thể sống, giao tiếp là vĩnh cửu
Câu chuyện này cho chúng ta một bài học sâu sắc: ngôn ngữ là sinh thể sống, giống như sự sống, luôn luôn biến động và thay đổi.
Quyền bá chủ ngôn ngữ tưởng chừng bất khả xâm phạm ngày nay, trong dòng chảy dài của lịch sử, có lẽ cũng chỉ là một trào lưu nhất thời.
Sự tiến hóa của tiếng Latin, mặc dù đã tạo ra một nền văn hóa châu Âu phong phú và đa dạng, nhưng cũng xây dựng nên những rào cản giao tiếp. 'Hậu duệ' nói tiếng Tây Ban Nha không còn hiểu 'người thân' nói tiếng Ý nữa.
Thứ 'phiền toái ngọt ngào' này ngày nay càng trở nên phổ biến hơn, với hàng trăm, hàng nghìn ngôn ngữ trên thế giới. May mắn thay, chúng ta đang sống trong một thời đại mà công nghệ có thể phá vỡ những rào cản này. Ví dụ, những công cụ như Lingogram với tính năng dịch AI tích hợp có thể giúp bạn dễ dàng trò chuyện với bất kỳ ai trên thế giới, dù 'công thức ngôn ngữ' của họ có phát triển khác biệt đến mức nào.
Sự tiến hóa của ngôn ngữ, là minh chứng cho dòng chảy lịch sử và sức sáng tạo của con người. Lần tới, khi đối mặt với một ngôn ngữ nước ngoài, bạn hãy thử tưởng tượng nó như một 'món ăn địa phương' có hương vị độc đáo. Nó không phải là rào cản, mà là một cánh cửa mở ra thế giới mới.
Và với những công cụ tốt, việc mở cánh cửa này sẽ dễ dàng hơn nhiều so với những gì bạn nghĩ.