Muốn thực sự hiểu một quốc gia? Đừng chỉ học thuộc lòng từ vựng, hãy học cách giải mã “mật mã bí mật” của họ trước đã!
Khi xem phim ảnh Anh Mỹ, chúng ta luôn nghĩ rằng Giáng sinh là cây thông giăng đầy đèn lấp lánh, những món quà chất thành đống, và cảnh tuyết lãng mạn. Nhưng nếu bạn thực sự trò chuyện với một người bạn Anh, bạn sẽ phát hiện ra Giáng sinh của họ tràn ngập những truyền thống “kỳ lạ” khiến bạn khó hiểu.
Ví dụ, tại sao họ cứ phải ăn một loại rau mà ngay cả bản thân họ cũng không thích? Tại sao lại phải đội những chiếc vương miện giấy rẻ tiền trên bàn ăn?
Những thói quen tưởng chừng “vô lý” này, thực ra giống như “mật mã bí mật” hay “ký hiệu nhận diện” của một nhóm người.
Thử hình dung, các thành viên của một tổ chức bí mật khi gặp nhau sẽ có một bộ cử chỉ phức tạp và độc đáo – trước tiên chạm nắm đấm, sau đó móc ngón tay, cuối cùng là búng tay. Với người ngoài, bộ động tác này vô nghĩa, thậm chí hơi ngớ ngẩn. Nhưng đối với những người trong cuộc, mỗi động tác đều đại diện cho ý nghĩa “chúng ta là người của nhau”, ngay lập tức kéo gần khoảng cách giữa họ.
Văn hóa của một quốc gia cũng vậy. Những phần chân thực và cốt lõi nhất thường không phải là những công trình kiến trúc đồ sộ ghi trong cẩm nang du lịch, mà ẩn chứa trong những “mật mã bí mật” hơi kỳ quặc, được truyền từ đời này sang đời khác.
Hôm nay, chúng ta hãy cùng giải mã ba “mật mã bí mật” trong Giáng sinh của người Anh.
Mật mã một: “Cải Brussels” – dù dở tệ cũng phải ăn
Trong bữa tối Giáng sinh của người Anh, món chính thường là gà tây nướng. Nhưng trên đĩa ăn luôn có một sự hiện diện kỳ diệu – cải Brussels (Brussels sprouts).
Điều thú vị là, hầu hết người Anh, từ trẻ con đến người lớn, đều công khai bày tỏ sự “ghét bỏ” món này. Nó có vị hơi đắng, ăn lạ miệng. Nhưng năm này qua năm khác, nó vẫn kiên định xuất hiện trên bàn ăn Giáng sinh.
Điều này giống như cú chạm nắm đấm trong “ký hiệu bí mật” kia – một nghi thức ngầm hiểu, bắt buộc phải hoàn thành. Mọi người vừa than vãn “Trời ơi, lại là nó nữa rồi!”, vừa dùng dĩa xiên nó vào miệng. Sự “tự trào” và “chịu đựng” mang tính tập thể này, ngược lại, đã trở thành một niềm vui độc đáo và ký ức chung. Nó nhắc nhở mỗi người: Đúng vậy, đây chính là Giáng sinh của chúng ta, kỳ lạ nhưng thân thuộc.
Mật mã hai: Pháo Giáng sinh – tạo ra “niềm vui rẻ tiền”
Trên bàn ăn Giáng sinh, còn có một vật dụng không thể thiếu: pháo Giáng sinh (Christmas Cracker). Đó là một ống giấy, hai người mỗi người kéo một đầu, “bụp” một tiếng là nó mở ra.
Những thứ rơi ra từ bên trong thường khiến bạn dở khóc dở cười: một chiếc vương miện giấy mỏng manh, một món đồ chơi nhựa rẻ tiền, và một mẩu giấy ghi truyện cười nhạt nhẽo.
Về mặt vật chất, những thứ này hoàn toàn không có giá trị. Nhưng ý nghĩa của nó nằm ở hành động “kéo”. Bạn phải hợp tác với người đối diện hoặc người bên cạnh mới kéo nó ra được. Sự mong đợi và bất ngờ trong khoảnh khắc đó, cùng với cảnh mọi người sau đó đội những chiếc vương miện giấy ngộ nghĩnh, cùng đọc những câu đố vui nhạt nhẽo, mới là điều cốt lõi.
Điều này giống như động tác móc ngón tay trong “ký hiệu bí mật” – một tương tác tưởng chừng ngây ngô, nhưng có thể ngay lập tức phá vỡ rào cản, tạo ra niềm vui. Không phải là bạn nhận được gì, mà là các bạn đã “cùng nhau” làm điều ngớ ngẩn đó.
Mật mã ba: “Âm thanh nền” hàng năm của Nữ hoàng
Mỗi năm vào chiều Giáng sinh, hầu hết các gia đình Anh đều bật ti vi để nghe bài diễn văn Giáng sinh của Nữ hoàng.
Thật lòng mà nói, nội dung bài diễn văn có thể không quá hấp dẫn. Nữ hoàng sẽ tổng kết một năm đã qua và nhìn về tương lai. Nhiều người thậm chí không ngồi nghiêm chỉnh xem, mà chỉ coi nó như “âm thanh nền” sau bữa tối Giáng sinh.
Nhưng chính cái “âm thanh nền” này đã kết nối cả quốc gia lại với nhau. Trong khoảnh khắc đó, dù mọi người đang làm gì – đang dọn dẹp bát đĩa, hay ngủ gật trên ghế sofa – họ đều biết rằng hàng ngàn đồng bào đang cùng chia sẻ một âm thanh, một khoảnh khắc.
Điều này giống như cú búng tay cuối cùng trong “ký hiệu bí mật” – một tín hiệu kết thúc, xác nhận cảm giác thuộc về của mọi người. Đó là một nghi thức thầm lặng nhưng đầy sức mạnh, nhắc nhở mọi người về bản sắc chung của họ.
Vì vậy, bạn sẽ nhận ra rằng, thực sự hiểu một nền văn hóa chưa bao giờ là việc học thuộc lòng lịch sử hay ghi nhớ các địa danh của nó.
Điều cốt yếu là bạn có thể hiểu được những “mật mã bí mật” ẩn chứa trong cuộc sống hàng ngày hay không.
Những mật mã này không thể tìm thấy trong sách giáo khoa, cũng không thể hiểu được chỉ qua những bản dịch đơn giản. Cách tốt nhất để học chúng là thực hiện một cuộc đối thoại chân thực và sâu sắc với người dân địa phương.
Nhưng nếu bất đồng ngôn ngữ thì sao? Đây chính là trở ngại lớn nhất mà chúng ta từng gặp phải trong việc hiểu thế giới.
May mắn thay, giờ đây đã có những công cụ như Intent. Ứng dụng trò chuyện này được tích hợp công nghệ dịch thuật AI hàng đầu, giúp bạn dễ dàng giao tiếp bằng tiếng mẹ đẻ với mọi người ở bất kỳ nơi nào trên thế giới.
Bạn có thể trực tiếp hỏi người bạn Anh của mình: “Thật lòng mà nói, các bạn có thực sự ăn cải Brussels đó không?” Bạn sẽ nhận được một câu trả lời chân thực, đầy hơi thở cuộc sống, chứ không phải là một câu trả lời theo khuôn mẫu.
Qua những cuộc đối thoại như vậy, bạn sẽ dần dần học được “mật mã bí mật” của các nền văn hóa khác nhau, thực sự bước vào thế giới của họ, chứ không chỉ là một người ngoài cuộc.
Lần tới khi bạn nhìn thấy bất kỳ phong tục văn hóa “kỳ lạ” nào, hãy thử nghĩ xem: Liệu đây có phải là “mật mã bí mật” của họ không? Và đằng sau đó, ẩn chứa câu chuyện và sự gắn kết tình cảm nào?
Khi bạn bắt đầu suy nghĩ như vậy, thế giới trong mắt bạn sẽ trở nên sống động và ấm áp hơn rất nhiều.
Nhấn vào đây để bắt đầu hành trình giao lưu văn hóa của bạn!